Bao năm mang kiếp người nghiệt ngã
Rồi một ngày từ giã trần gian
Bỏ rong chơi, bỏ những ngày vàng
Nhắm mắt, xuôi tay _ Hoàn cát bụi.
Trên lối nhỏ mai này nơi ấy
Có ta về bạn với cỏ xanh
Gởi lại em giấc mộng yên lành
Nuôi nấng trong những ngày xa vắng.
Chỗ ta nằm chiều vương chút nắng
Khuyết nửa vầng, trăng tựa chân mây
quanh ta hơi lạnh phủ thân gầy
thổn thức vui cười từ giun dế.
Ở đó có mùa Thu vĩnh cửu
Trải vô thường theo bóng thời gian
có rong rêu của những ngày vàng
Vùi rất sâu dưới mồ hoang giá.
Em chắt chiu chút tình son ngọc
Ta một đời phiền muộn thế gian
Níu kéo nhau chi cũng về ngàn
bên cánh cửa bàng hoàng _ Thượng Đế.
Nước sông xưa vui buồn xuôi ngược
vẫn theo về biển cả ngày mai
chút tình thơ ta trải đêm dài
là nghĩa trang đời ta ngủ đó.
Đắc Tài
LỜI TRẦN TÌNH